Thursday, March 16, 2006

Ước mơ tôi


Nhật ký tuổi thơ

Tôi biết kiếm tiền từ năm lên 7 tuổi 

"Năm 1989 khi lên 5 tuổi tôi đã ngủ một mình, năm 1990 tôi lên 6 tuổi tôi đã biết nấu cơm, và tự giặt quần áo, năm 1991 - 7 tuổi ư? Trong khi tụi bạn tôi nó được chăm sóc đầy đủ thì tôi đã biết ra đồng mò cua bắt ốc, kiếm được đồng nào tôi đều đưa mẹ tôi giữ hộ. Tôi cứ vừa học vừa phụ giúp cha mẹ"
Trích nhật ký tuổi thơ tôi

Cha mẹ tôi vui lắm, ông bà ngoại và bà nội tôi rất khi sinh ra tôi, người vui nhất có lẽ là mẹ tôi, mẹ hạnh phúc lắm, cố gắng mãi à, cố mãi mới tòi ra đươc một cậu quý tử.
Híc, chỉ vì không có con trai mà cha mẹ tôi phải dọn ra chuồng trâu để ở, tôi phải sống sao đây, sống sao cho xứng là một thằng đàn ông.
Không biết tương lai của tôi thế nào nhưng tôi cảm thấy cuộc đời tôi từ trước đến giờ chỉ toàn là đắng cay và buồn tủi, vui cũng có nhưng buồn chiếm phần nhiều à.

Ký ức tuổi thơ tôi.

Còn đĩa xôi ạ!
Tôi sinh vào 11h30 đêm mùng 08 tháng 08 năm 1984 ngày 15/4/1987 là ngày ông ngoại tôi mất lúc đó tôi mới gần 3 tuổi à. Chôn cất ông xong, cha đưa mấy chị em tôi về, rồi ra đón mẹ tôi, mẹ tôi lúc này đang mang thai (em gái ). Nhưng chao ôi! cha mẹ về đến nhà nấu cơm xong gọi tôi về ăn cơm mà gọi hoài chả thấy, ...huy động cả nhà cả họ đi tìm khắp làng cũng chả thấy đâu.

Huuuu nó bị mẹ mìn bắt rồi, mẹ tôi cứ khóc còn cả nhà thì cứ cuống cuồng cả lên. Cha đạp xe ra ngoài bà ngoại báo tin tôi bị mẹ mìn bắt.

Nhưng không hiểu vì sao vừa vào đến nhà thì cha nhìn thấy tôi đang quỳ lạy ông sùm sụp. Cha vui mừng bế tôi lên, rồi cả họ ngoại nhà tôi bắt đầu rôm rả về câu chuyện tôi, họ không hiểu vì sao tôi là một thằng bé chưa đầy 3 tuổi mà có thể chạy bộ một quãng đường cả 6 cây số từ nhà mình ra nhà ông ngoại. Hành động làm họ khó hiểu nhất là tôi quỳ lạy ông tôi và khóc gần 3 tiếng đồng hồ trước bàn thờ ông.

Khi hỏi tại sao con chạy bộ ra, tại sao con quỳ lạy ông, làm sao con nhớ đường và có sức khỏe chạy ra.

Cả nhà cười ầm lên khi thấy tôi chỉ lên đĩa xôi trên ban thờ ông, "còn đĩa xôi ạ"

Giờ tôi vẫn còn nhớ như in những hành động ngày đó của tôi, tôi nhớ rằng tôi chạy men theo những hàng cây có những chiếc là màu bạc, tôi những những quãng đường vừa chạy vừa nghỉ, tăng tốc, rồi lại mệt bơ phờ, tôi nhớ rằng khi chạy ra đến đầu dốc nhà ông, tôi chả nhớ nhà ông ngoại tôi đâu nữa, tôi phải hỏi mãi mới vào được nhà ông. Rồi tôi quỳ lạy ông và khóc.

Năm nào cũng vậy cứ đến ngày giỗ ông tôi là bà ngoại và những người trong họ lại nhắc tới chuyện quá khứ này và kêu tôi lạy ông lại coi.

Hôm nọ về tâm sự với bà ngoại, bà nói tôi biết anh từ hồi nhỏ mà, anh sẽ làm được việc lớn, viết đến đây tự dưng tôi thấy nhớ ngoại quá à, ngoại gần 100 tuổi rồi mà vẫn khỏe như người 80.

Rồi tôi cũng lớn khôn, cuộc sống đói khổ nó buộc tôi phải bươn trải từ nhỏ, ngày xưa tôi và gia đình phải ở cái nhà vách lứa trộn với bùn và dơm khô, rồi dần lên nhà xây bằng gạch non và đất cát bãi trộn với vôi,cứ đến mùa mưa bão là tôi lo lắng nó sập, và rồi nó cũng sập vào ngày mẹ tôi sinh em gái tôi 20-06-1987, cơn bão đầu mùa đã kéo cả một mảng tường đổ xuống đè lên cha tôi, cha tôi bị thương và ốm cả tháng trời, cái tường nhà qoái quỷ, nó còn đổ vài lần nữa cơ à.

Cha mẹ cố gắng mãi rồi cũng xây được cái nhà cấp bốn nhỏ xinh và vững chãi như bây giờ.

Tôi chịu khó chịu khổ và cũng sớm biết kiếm tiền từ những ngày còn nhỏ,cứ thấy ai làm gì là tôi cũng học đòi bắt chước.



"Năm 1989 khi lên 5 tuổi tôi đã ngủ một mình, năm 1990 tôi lên 6 tuổi tôi đã biết nấu cơm, và tự giặt quần áo, năm 1991 - 7 tuổi ư? Trong khi tụi bạn tôi nó được chăm sóc đầy đủ thì tôi đã biết ra đồng mò cua bắt ốc, kiếm được đồng nào tôi đều đưa mẹ tôi giữ hộ. Tôi cứ vừa học vừa phụ giúp cha mẹ"

Suốt từ năm 7 tuổi ( tôi biết bơi) đến năm 15 tuổi, vào những ngày mùa hè thì ngày nào chả vậy tôi quen dậy vào lúc 4h30 sáng để đầm mình xuống ao hồ, vớt những con ốc nhồi mang về bán, cứ từ 4h30 đến 5h30 là tôi có 1 bọc ốc từ 1-2kg. Kể cũng khỏe à, cứ chạy thể dục nóng người rồi nhảy xuống ao, đầm, coi như tắm mát mẻ mà lại có tiền, 5h30 về đến nhà, tôi lại mang ngay ốc kèm theo những mớ rau chị gái tôi đi buôn để lại cho tôi, để tôi tranh thủ mang ra chợ bán, bán hết rau thì về đi học, buổi chiều tôi về lại lóc cóc cắp rổ đi mua hàng cho mẹ.

Cuộc sống chìm nổi nó buộc tôi phải mắc căn bệnh khớp, căn bệnh qoái ác này chút xíu đã cướp sinh mạng tôi (vào năm lớp 12)Tôi liệt hết cả người, chỉ còn mỗi cái đầu là hơi ngúc ngoắc, tưởng không cứu được vậy mà vẫn may mắn sống sót.

Sự bồng bột ngu dốt của bản thân đã làm tôi phải chịu quá nhiều đắng cay tủi cực nhưng nó cũng đã đem lại cho tôi những bản lĩnh, sự vững vàng và kiên định.

Hè năm lớp 9 tôi tròn 15 tuổi ( 1984-1998 ) tôi nhận lại một công trình đường sắt từ ga bắc ninh lên ga bắc giang, công việc chính là thay tà vẹt gỗ bằng tà vẹt bê tông. ( Người ta nhận 50 ngàn 1 thanh, bắn lại cho tôi 27 ngàn mà tôi đã thấy có lời à)

Nhận được món công việc hời tôi kêu gọi anh em trong hội đồng niên và mấy anh lớn tuổi hơn trong làng đi làm hiiiii, mọi người ai cũng vui vì ngày công lao động ngày đó được có 10 ngàn/1 ngày đi phụ hồ, vậy mà đi thay tà vẹt tính ra được 30-40 ngàn.

Anh em lao động trong bao nhiều ngày, vậy mà lão chủ thầu giao việc cho tôi đó đã trừ phéng đi 50% với lý do tụi tôi đã làm ẩu bị gãy mất chục thanh bê tông.

Làm được 10 triệu mà mang về có 5 triệu, 10 triệu ngày ấy to lắm chứ, xô xát xảy ra, tuy không tới nỗi đánh nhau vì ít nhiều anh em ai cũng nể tôi, nhưng ai cũng giận và trách tôi ngu dốt, cái thanh tà vẹt nó gãy có nhiều nguyên nhân chứ đâu phải do anh em.

Hơn 1 năm trời suốt từ hè năm 1998 đến tết dương lịch năm 1999, cả làng xỉ nhục tôi, anh em xa lánh, nói tôi lừa đảo.

Quá đau buôn và cay đắng, tủi nhục, tôi chỉ biết đến với internet làm niềm vui, tìm đến đạo phật để làm niềm an ủi.

Nhưng rồi mọi chuyện cũng đâu vào đó, ngày 31/12/2000 như thường lệ anh em trong hội đồng niên tổ chức hội họp, hôm đó anh em gọi tôi đến, tôi và anh em xin lỗi nhau làm hòa.

Cuộc đời cái thằng lừa đảo nó cũng đâu có ra gì, giờ đây ông ta cũng đâu có nhà mà sống, chỉ vì lừa anh em tôi mấy triệu, nguyên do thì tôi không rõ nhưng mà bây giờ nghe nói giờ phải đi sống nhờ, ở tạm à.

Có một điều thú vị đúng là đời có nhân quả. Nhờ có vụ lừa đảo đó mà tôi lại sớm tiếp xúc với Internet và sớm nhận ra những tiềm năng và giá trị của nó. ( Giờ người lừa đảo tôi đang đi lái xe thuê cho tuyến xe bus Hải Dương - Bắc Ninh ). Tôi vẫn gặp và chào hỏi thường xuyên người đó.

Tự truyện

Lúc thì tôi, lúc thì hắn, nhưng đây là cuốn tự truyện mà tôi viết về những gì tôi mơ ước.

Ước mơ về một xã hội tiêu dùng và làm giàu theo nhóm.

Cuốn tự truyện này gồm 3 phần

Phần I. Thành công trong suy nghĩ
Phần II Kiếm tìm giải pháp
Phần III Bức tranh @ toàn cảnh

Kính mời quý bạn đón đọc và chia sẻ

I. THÀNH CÔNG TRONG SUY NGHĨ

1. Dám ước mơ, dám suy nghĩ, dám chấp nhận!

Đó là suy nghĩ của rất nhiều bạn trẻ Việt Nam, tôi cũng là người may mắn được đứng trong đội ngũ những người “Dám ước mơ, dám suy nghĩ, dám chấp nhận”.
Tôi là ai, tôi đang đứng ở đâu trong xã hội, tôi đang nghĩ gì?
Đó là những suy nghĩ thường nhật của tôi.
Vậy là tôi cũng đã xuất hiện trên đời.
Hiiiiiii tại sao mình lại có mặt trên trái đất này nhỉ ?
Mình được làm người ư?
Cuộc sống tuối thơ trôi đi 1 cách nhanh chóng, ôi những khoảnh khắc êm đềm và dịu ngọt của tuổi thơ bây giờ chỉ còn là dĩ vãng, sự nâng niu chiều chuộng, sự chăm bẵm của mẹ cha, của gia đình và xã hội trôi đi nhanh quá.
Sự lông nhông nhàn hạ kéo dài đến hết năm lớp 12, sau khi thi trượt đại học
Bố bảo: con à, con lớn rồi phải biết tự làm, tự lo cho cuộc sống của mình đi, con phải có nghề nghiệp, phải biết kiếm tiền, nuôi bản thân và mai này bố mẹ già con phải chăm sóc, và con phải lấy vợ sinh con, rồi lo cho gia đình…

Ôi! Mình lớn rồi sao, nghe lời bố mẹ đi học lấy cái nghề, thế là tôi đã quyết định theo học nghề điện xí nghiệp trong trường Trung Cấp Kỹ Thuật tỉnh nhà niên khóa 2003-2005.

2. Cái duyên nghề nghiệp nó thật trớ trêu!
Đang học hành ổn định với những thành tích trên mức bình thường, được mọi người chấp nhận, vậy mà “đùng” một cái : Bố ơi con nghỉ học, con muốn ra Hà Nội kiếm việc, con muốn khởi nghiệp nơi đô thành.
Bố giận lắm, mọi người cũng giận lắm, khuyên can nhiều lắm, nhưng cái tính nó thế, nó cứ nghĩ gì, thích gì là làm liền, mặc dù đang học năm cuối chỉ còn vài tháng nữa là ra trường và có nghề nghiệp vậy mà hắn vẫn quyết tâm bỏ học để ra Hà Nội.

Hắn nói thế này: con muốn ra hà nội để học hỏi kinh doanh, để khởi nghiệp kinh doanh bố mẹ ạ.

Tại sao hắn liều vậy động lực gì đã thúc đẩy hắn bỏ học và nhoài ra hà nội ?
Mọi việc đều có nguyên nhân - kết quả

Bây giờ hắn mới dám tiết lộ cho mọi người biết rằng:
Từ những năm 1997 - 2005 khi hắn nghiên cứu trên Intrenet và đọc sách ngoài đời nhiều. Hắn vô tình đọc được cuốn tạp chí “ Những vấn đề kinh tế & chính trị Thế Giới”
Hắn thấy các chuyên gia kinh tế phân tích nhận định về nền kinh tế Trung Quốc sau 1 năm hội nhập WTO thì số lượng doanh nghiệp bị phá sản rất nhiều, công nhân nhà máy bị đuổi việc hàng loạt. Một câu hỏi lớn đặt ra trong đầu hắn “ Việt Nam nhà mình cũng sắp gia nhập WTO, liệu có tình trạng giống Trung Quốc”
Hắn lại tiếp tục đọc thì hắn thấy số liệu thống kê ở Mỹ năm 1997 có sự chuyển dịch lớn trong cơ cấu phân công lao động:
Số lao động trong nghành Nông nghiệp và Công nghiệp chỉ chiếm khoảng 24%
Số lao động trong ngành dịch vụ chiếm gần 76%

Trong đầu hắn lúc này xuất hiện suy nghĩ “ Thôi không học Trung Cấp nữa , ra ngoài Hà Nội thôi, ra Hà nội tìm kiếm xem có cơ hội gì không, biết đâu lại có cơ hội làm giàu,biết đâu lại có cơ hội biến ước mơ thành hiện thực, sắp gia nhập WTO rồi còn gì”

“ Sau hội nhập hàng hóa của chúng ta sẽ ra sao phải cạnh tranh với những hàng hóa nước ngoài với dây truyền công nghệ hiện đại, chất lượng tốt, phương thức quảng cáo tiếp thị- phân phối sản phẩm hiệu quả, chuyên nghiệp hiện đại ?”

Trong khi chỉ còn 2 tháng nữa, tôi ra trường và được tuyển chọn đi xuất khẩu lao động Hàn Quốc theo chỉ tiêu của nhà trường. Nhưng nghĩ sao làm vậy tôi bỏ học ra Hà Nội trước sự ngăn cản của gia đình và bạn bè, tôi ra Hà Nội trong khi không có 1 mối quan hệ thân thích, trong khi không có 1 chút kiến thức gì về kinh doanh chứ chưa nói kiến thức kinh doanh Thương mại điện tử.

3.Ứớc mơ về 1 xã hội TMĐT
Đó là những suy nghĩ của hắn sau 1 năm tham gia tìm hiểu nghiên cứu và thực tế thị trường.Giờ đây ngẫm lại hắn mới thấy quyết định của hắn thật hiệu quả, hắn đang sở hữu trong mình là những ý tưởng kinh doanh mới lạ độc đáo có tác dụng thúc đẩy nhanh chóng sự phát triển Thị trường kinh doanh TMĐT ở Việt Nam, ý tưởng của hắn là sự tập hợp của nhiều mô hình kinh doanh hiệu quả, hắn mong muốn làm thế nào nhanh chóng ứng dụng TMĐT ở Việt Nam 1 cách hiệu quả nhất phát huy vai trò tác dụng của những công cụ hiện đại vào kinh tế góp phần cùng xã hội thực hiện những yêu cầu kế hoạch, giải pháp trước và sau khi hội nhập WTO.

Tuy nhiên để có được những ý tưởng , dự án như ngày hôm nay đó là cả 1 quá trình dài, vật lộn ngoài xã hội, đó là cả 1 quá trình đầu óc, não bộ của hắn hoạt động với tần xuất cao.


4.Dám ước mơ, dám suy nghĩ, dám hành động!

Ngày 21/4/2005 hắn đặt chân ra Hà Nội với mong muốn tìm kiếm việc gì đó làm thêm để tạo ra thu nhập, tìm kiếm 1 công ty, 1 mối quan hệ nào đó có khả năng dẫn dắt mình vào con đường kinh doanh.
Vừa bước chân xuống xe bus, xuống bến xe bus ở đường láng, Đang mải miết đọc báo Mua bán  để kiếm việc làm thì một người xuất hiện trước mặt hắn cười và vui vẻ nói với hắn:
Người lạ nói : Này cậu đang kiếm việc à ?
Hắn trả lời : Dạ vâng, em đang tìm việc.
Người lạ hỏi : Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?
Hắn trả lời : Em 21
Người lạ lại hỏi : Cậu có muốn có việc làm thêm tận dụng thời gian dảnh dỗi có thể vừa học vừa làm không?
Hắn nhanh trả lời: Dạ, vậy sao ( ôi số mình thật may mắn). Em đang rất cần anh ạ! Em mới bỏ học và mới ở quê ra Hà Nội
Người lạ nói : Vậy thì ok chiều nay đúng 2h hẹn cậu ở địa chỉ này (anh đưa tôi tờ giấy ghi địa chỉ và dặn tôi) nhớ đến đúng giờ nha, tôi sẽ giúp cậu có việc làm hiện giờ tôi đang cần tuyển dụng thêm người làm.

Hắn đã đến đúng hẹn, hôm đó hắn vui lắm , sau khi nghe xong buổi thuyết trình về công việc, hắn quay cuồng, say mê vì thấy công việc thật thú vị và hấp dẫn, cả đêm hôm đó không ngủ được.

Hôm sau hắn quyết định vạch kế hoạch xoay tiền để mua sản phẩm và được làm việc tại công ty.
Hắn đã về nhà trình bày thuyết phục người nhà chi tiền cho hắn để hắn đi làm sự nghiệp. Sau 1 hồi thuyết phục,bố hắn quyết định cho hắn tiền, nhưng khi bố hỏi con làm ở đâu, làm gì và làm như thế nào ?

Thật không may cho hắn, trong khi công ty nhắc nhở hắn, về nhà không được nói gì về công ty, không được nói gì về sản phẩm, không được nói gì về mô hình kinh doanh. Nhưng hắn đã không làm theo lời dặn của công ty, hắn nói hết tên công ty, tên sản phẩm và mô hình kinh doanh.

Và thế là mọi sự thay đổi ngoặt lại, bố hắn nói:
· Thôi hỏng rồi, con không biết đó là công ty lừa à, nó đã lừa đảo bao nhiêu người, nếu ngon ăn như vậy thì cả thành phố hà nội người ta sẽ làm không đến lượt con đâu.
· Con nhìn hai cậu con đó, trước đây cũng vào đó mua sản phẩm rồi về giới thiệu bạn bè người thân, sau cũng thất bại, tiền đâu mà đem cúng người ta hả con, giờ sản phẩm để mốc meo không thèm dùng.


Hắn hốt hoảng trả lời.
· Quả đúng vậy sao bố?
· Chả lẽ lại thế, nhiều người làm lắm, hàng ngàn người nghe thuyết trình và mua sản phẩm cơ mà.

Bố hắn quả quyết.
· Không làm ăn gì hết, ở nhà đi học tiếp.
· Anh ở nhà ngay cho tôi
· Không làm ăn kinh doanh gì hết

Hình như bố hắn biết tính của hắn, sau khi ngăn cản hắn ra Hà Nội làm, mới đầu bố hắn định đưa hắn tiền để hắn ra đó đóng cho công ty như sau khi nghe hắn nói về công ty và sản phẩm với mô hình kinh doanh, bố hắn nóng giận quát cho hắn một trận nên thân .

Bố đưa hắn tiền bảo hắn nên xóm trả tiền bố tôi vừa vay lãi, nhưng nghĩ thế nào bố hắn lại bảo hắn cất vào tủ, để mai bố trả. Bố hắn biết rõ tính hắn mà, nếu đưa cho hắn tiền là thể nào cũng xảy ra chuyện, bố hắn rất hiểu hắn mà.Nhưng mọi chuyện nằm ngoài cả dự đoán của bố hắn, vừa cất tiền vào tủ và ra khỏi nhà, ở trong nhà hắn đã hì hạch lấy kéo phá tủ.

Đang phá tủ thì bố hắn vào, hắn lo lắm, nhưng hắn vẫn nghĩ ra giải pháp:
· Bố à
· Con muốn xin bố tiền và xin bố cho con ra đó thứ nhất là để học hỏi ngành nghề, thứ 2 là để xem người ta đã lừa các cậu con và mọi người ra sao.
Bố hắn vẫn chưa biết hành động phá hoại của hắn, nhưng cơn bực chưa hết nên hắn lại tiếp tục bị bố quát:
· Không học hỏi tìm hiểu gì hết, đó không phải là trách nhiệm của anh
· Việc của anh bây giờ là ở nhà, học, học và học cho xong cái bằng nghề
· Mai này còn có cơ hội mà đường đầu với xã hội, còn có cơ hội mà sống.
· ở xã hội thời nay anh nói hay, anh nói mình tài cán đến đâu mà không có tiền thì vứt
· không có tiền, không có nghề nghiệp mai này anh tính ra sao, anh tính nuôi hai cái thân già này thế nào?
· Còn vợ con anh nữa chứ, anh đã đến tuối lập gia đình rồi, trong khi đó sự nghiệp của anh đã đi đến đâu chưa, anh đã có cái gì chưa mà mơ tưởng?
· Tuy nhiên suy nghĩ của anh là đúng, là tốt nhưng đó không phải là trách nhiệm của anh.




Không hiểu tại sao tự nhiên hắn lại gằn giọng lên để trả lời bố hắn:
· Không bố à con hiểu trách nhiệm của con với gia đình,nhưng con cũng hiểu trách nhiệm của con với làng xóm, với xã hội, với quê hương mình.
· Tính con từ trước đến nay bố đã hiểu, con nghĩ là con hành động, và khi con đã thấy mình nghĩ kỹ và đúng là con làm.Con luôn kiên trì theo đuổi những suy nghĩ đó.
· Không con không muốn lẩn tránh, khi con không nguyên nhân sự việc thì thôi nhưng khi con trực tiếp biết nguyên nhân sự việc thì con phải tìm cho ra lẽ.
· Con tin chắc nếu con làm cho ra nhẽ , tìm cho ra nguyên nhân sự lừa đảo của họ thì con đã là người thành công.

Cuối cùng hắn đã chiến thắng, bố hắn xuôi giọng nói:
· Thôi không bàn nhiều nữa, không trình bày nhiều.
· Anh mở tủ, lấy tiền và từ nay đừng vác mặt về nhà này nữa và cũng đừng gọi tôi là bố của anh nữa.

Hắn hết sức ngạc nhiên và hoảng hốt về những lời nói của bố, nhưng cho dù thế nào thì chuyện cái tủ tiền nó cũng đã xảy ra và kiểu gì thì cái kéo đang cắm sâu vào cánh tỏ cũng lọt vào mắt bố hắn. Bao nhiêu là ý nghĩa nó cứ nhảy tưng tưng trong đầu hắn, nhưng hắn cũng nhanh chóng đưa ra quyết định nói ra sự thật về sai lầm đang gây ra của hắn:
· Hix hix hix… vâng con xin lỗi bố, con thật sự phải xin lỗi bố rồi bố ơi
· Con xin lỗi bố vì con đã không kiên trì thuyết phục.
· Cái tủ của bố….

Bố hắn hiểu ngay ra sự việc và nhìn ra cái tủ , bố nóng giận lắm, tập hợp tất cả mọi người trong gia đình họp và tuyên bố từ mặt hắn.Trên hắn có 3 chị gái, 2 chị đã lấy chồng, dưới còn 1 em gái đang học .Sau 1 đêm thức trắng, mọi người mẹ hắn và các chị gái, anh rể và em gái xin bố hắn và khuyên bảo hắn , nhưng hắn vẫn quyết tâm giữ chủ ý.Cuối cùng mọi người cũng đồng ý cấp vốn cho hắn ra Hà Nội.

Chị gái lớn của hắn cũng là 1 người kinh doanh buôn bán, chị hiểu hắn nhất nhà , còn thiếu hơn 1 triệu chị hắn kêu với anh rể , mổ con lợn tiết kiệm cấp vốn cho hắn. Vừa được anh rể đồng ý, chị cắm phập con dao vào con lợn tiết kiệm làm rách mất 4 tờ polime 50.000 vnđ

Cả anh và chị đều xót xa :
· Đó cậu phải nhớ những kỷ niệm này
· Cậu phải quyết tâm làm theo những gì cậu nghĩ và cậu hứa
Hắn hồn nhiên vui vẻ nhận lời:
· Dạ vâng em hứa !

5. Câu chuyện nhân quả cuộc đời.

Vậy là hắn ra Hà Nội với những nhiệt huyết, với những đồng tiền mà cha mẹ và mọi người trong gia đình hắn cực nhọc tiết kiệm trong thời gian dài. Ra Hà Nội với hơn 3 triệu đồng trong tay, với mục tiêu tìm hiểu học hỏi ngành kinh doanh đa cấp.Tìm hiểu xem tại sao người ta nói lừa đảo mà vẫn có nhiều người tham gia vào công ty như vậy ?

Nhưng trước hết hắn cần phải xác định rõ quan điểm là : Mình ra ngoài này một thân một mình không có ai quen biết, cho nên giải pháp trước mắt là hãy đầu tư toàn bộ, niềm tin , niềm hi vọng vào người đầu tiên mình gặp, cho dù phải đầu tư cả tài chính vào người này thì mình cũng phải sẵn sàng đầu tư, để mà nhìn ra người đó là ai, người đó là người như thế nào, liệu mình có thể quan hệ hợp tác lâu dài không, liệu anh ta có những gì để mình học hỏi…

Những điều dự đoán, tâm định đã xảy ra hắn đã hành động theo những gì hắn nghĩ, hành động theo những gì hắn muốn.

Đồng tiền, công nhận đồng tiền có sức mạnh ghê gớm thật, nó làm cho nhiều người trong xã hội trở lên sung sướng mãn nguyện, nhưng nó cũng làm cho nhiều người trong xã hội đảo điên, ngã quỵ.

Cảm nhận nhân quả cuộc đời của hắn bắt đầu từ buổi chiều ngày 24/4/2005.

5h chiều ngày 24/4/2005 tại bữa cơm đầu tiên với anh Nam người đã giới thiệu hắn vào công ty kinh doanh đa cấp và chị Hồng vợ sắp cưới của anh Nam.

Khi đang ăn cơm thì anh Nam nói: Thái à, anh đang có việc khó khăn quá
Hắn trả lời: Có việc gì vậy anh? anh cứ nói đi nếu giúp được em sẽ cố gắng

Anh Nam nhìn hắn và nói: Anh đang rất cần tiền.
Hắn hỏi anh dồn dập: Sao vậy anh? Có chuyện gì thế, anh cứ nói xem nào.

Anh Nam tiếp tục liếc nhìn hắn và nói: Anh em mình bây giờ muốn làm ăn kinh doanh tốt thì phải có cái xe máy, nhưng thằng bạn anh mấy bữa nọ nó mượn anh cái xe. Bọn nó đèo 3, vượt đèn đỏ, không giấy tờ, lại còn uống rượu.Giờ xe bị công an giữ, không có xe thì cũng chả làm ăn gì được em ạ. Anh đang khó khăn quá, đang rất cần tiền
Hắn suy tư một lát rồi trả lời và hỏi anh Nam: Dạ vâng, em hiểu rồi. Bây giờ anh tính sao?

Anh Nam rầu rĩ nói: Ừ nếu không có xe thì sẽ rất khó làm ăn em ạ.Anh đang rất cần tiền thôi…

Hắn tiếp tục suy nghĩ 1 lát rồi nói: Thôi bây giờ em tính thế này ….
( Hắn đã thuật lại toàn bộ quá trình, ước mơ nguyện vọng, mục đích ra Hà Nội của tôi là để làm gì, mục đích vào công ty là gì, và để có hơn 3 triệu đồng tôi đã phải đánh đổi tất cả danh dự bản thân, đánh đổi uy tín với gia đình dòng họ.)

Sau khi kể lại toàn bộ nội dung câu chuyện ở gia đình, những khó khăn hiện tại hắn đã nói với anh Nam thế này: Thôi được rồi, đó là toàn bộ những tâm nguyện của em. Em ra đây không phải vì muốn kiếm tiền ở công ty, mà em muốn học nghề, và em muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao báo chí, và người dân lại nói công ty kinh doanh đa cấp này là lừa đảo.Bây anh có giải pháp gì để giúp em vào đó, học hỏi và tìm hiểu xem họ làm những gì mà mọi người lại cuốn hút như vậy, ngay cả em cũng bị cuốn hút khi chưa nghe bố em phân tích về những tiếng xấu của công ty.

Anh Nam rất ngạc nhiên khi nghe hắn nói những ý định của hắn, nhưng anh cũng không quan tâm nhiều lắm, kể cả việc hắn xoay tiền ra sao mà anh chỉ quan tâm xem hắn có cho anh ấy mượn tiền để lấy xe không mà thôi.

Cuối cùng anh Nam đã đưa ra giải pháp là anh sẽ cho hắn mượn thẻ ra vào để hắn chui vào các lớp học, các khóa huấn luyện nhằm tìm hiểu những cái hay cái dở và làm theo những gì hắn thích.

Sau khi bàn bạc và giao tiền xong anh Nam vui vẻ nói chuyện với hắn: Anh rất hiểu và rất nể em thái ạ:
· Anh cảm ơn em đã giúp đỡ anh
· Em yên tâm từ nay anh em mình sẽ đồng cam cộng khổ vui buồn có nhau.
· Quả thực anh rất ngạc nhiên và vui mừng trước quyết định của em .
· Từ trước đến nay anh chưa thấy ai như em, dám đưa cho người mới quen những đồng tiền mà mình phải đánh đổi toàn bộ danh dự uy tín để có .
· Anh rất nể em có lẽ cả cuộc đời này anh gặp em là người duy nhất không có người thứ 2

Anh nhận tiền, cảm ơn và hứa sẽ sớm hoàn trả hắn tiền khi có điều kiện.

Vậy là hắn, anh Nam và vợ sắp cưới của anh ấy chung sống với nhau trong 1 căn nhà , anh ấy dạy tôi rất nhiều điều, nhiều lẽ sống, anh ấy giúp tôi chui vào các buổi đào tạo cộng tác viên, huấn luyện các cấp.

Hắn cứ âm thầm lặng lẽ tìm hiểu những hoạt động trong công ty, đồng thời tìm những nguồn chứng cứ chứng minh sự lừa đảo của công ty .


Sau hơn 1 tháng trời làm việc học tập, tìm hiểu, đang yên đang lành bỗng dưng anh Nam dở chứng nói 1 câu: Thái, sao em không lo về nhà xin tiền người nhà, mua sản phẩm mà vào công ty làm việc đi, em cứ mơ tưởng hão huyền, học tập như vậy chả có ích gì đâu khi em không làm việc.
Hắn ngạc nhiên giật giọng: Cái gì cơ anh?

Anh Nam nói với hắn bằng giọng tỉnh bơ: Em hãy lo về nhà bảo người nhà cho tiền đi mà mua sản phẩm, người nhà em không lo cho em được thì ai lo cho em…

Hừ, hắn lặng người lại, trời ơi may mà hắn  Tu Thiền theo dòng Thiền Trúc Lâm Yên Tử và theo Đạo Phật từ nhỏ, nếu không chắn chắn sẽ không thể chịu nổi hoàn cảnh này.

Bình tĩnh phải bình tĩnh mà Thái ơi, hắn tự trấn tĩnh và trả lời anh ấy: Vâng, anh nói phải, người nhà em không lo cho em được thì ai lo cho em. Anh yên tâm em sẽ có cách mà.

Ngay hôm sau hắn lên thẳng công ty gặp ban lãnh đạo công ty trình bày toàn bộ sự việc, ban lãnh đạo công ty rất bất bình và đưa ra quyết định sẽ cắt mã số và cắt lương của anh ta trong tháng này để lấy tiền đó trả cho hắn.

Công ty đã gọi anh ta lên và giải quyết sự việc, nhưng ngặt 1 điều anh ta bắt đầu giở cái tính thói gì không biết, thề hứa, xin lỗi …anh ta hứa rằng là sẽ hoàn trả lại tôi số tiền sau 3 ngày vì mẹ anh ta ở thanh hóa sắp lên chơi, để 3 ngày sau khi mẹ anh về anh sẽ cắm xe trả hắn.

Hắn suy nghĩ 1 lát rồi nhanh chóng trả lời: Thôi được rồi tùy anh thôi, em thế nào cũng được.

Hắn về nhà và 3 ngày hắn lên Hà Nội, lần này hắn lên Hà Nội với 1 tin buồn và với nỗi lòng lo lắng- Bố hắn sắp phải mổ khối u .

Hắn rất cần tiền, liệu anh ta hứa anh ta có làm không hay là lời hứa của anh ta chỉ là những kiến thức lừa lọc xã hội mà công ty dạy anh ta. Anh ta nói anh ta thân quen rất nhiều đầu gấu, xã hội đen, nhiều băng đảng ngoài này.

Hắn cần phải có giải pháp, hắn đã suy nghĩ rất nhiều và cuối cùng cũng có giải pháp. Trước khi gặp anh Nam hắn quyết định gặp gỡ cô Hằng chủ quán giải khát ngoài cổng công ty và là 1 cộng tác viên cấp cao trong công ty. Sau khi nghe trình bày tâm sự, cô rất bất bình, cô lấy hơn 3 triệu và bảo hắn cầm vào ký hợp đồng với công ty , còn thằng Nam để cô giải quyết, bởi chồng cô cũng là dân anh chị có tiếng mà.

Hắn đồng ý với kế hoạch giúp đỡ của cô và nhờ chồng cô bắt gọn cái xe của anh Nam. Nhưng về vấn đề cô cho hắn mượn tiền để vào công ty làm thì hắn cảm ơn và không nhận, bởi vì mục đích bây giờ của hắn là làm sao có tiền để lo cho bố hắn đi viện mổ.

Mọi việc diễn ra như kế hoạch, khi anh Nam đến cô chú ấy đã giải quyết ngay lập tức, chú Minh chồng cô hằng định cho Nam đi viện theo luật giang hồ, nhưng anh ta đã lại xin lỗi, sám hối, thề hứa , nhìn cái dáng điệu nhục nhã của anh ta, hắn cũng không chịu được.

Hắn cười và nói với cô Hằng: Thôi được rồi, cô chú ạ, anh ấy đã nhận lỗi và xin lỗi. Cháu cũng không muốn tiến quá xa khi mà anh ta xin lỗi cháu và hối hận với những hành động của mình. Mục đích của cháu là thay đổi anh ý, muốn anh ấy đừng vì đồng tiền mà tráo trở với anh em bạn bè, đừng vì đồng tiền mà đánh mất niềm tin và hi vọng của mọi người. Cảm ơn cô chú có lẽ cháu và anh ấy phải nói chuyện riêng.

Hắn và anh Nam cùng ra quán ăn uống trong cái không khí căng thẳng nặng nề. Đang ăn ngon lành thì anh Nam rút điện thoại ra và gọi: Alô! Hùng hả, mày cho tao hai thằng đầu gấu với 2 con đao, mày cho tao 2 thằng tổ lái. Thằng này nó định chơi tao mày ạ, nó có 1 mình nó thôi mau lên mày nhé. Hẹn mày 15 phút nữa.

Trời ạ, lại có chuyện như này nữa sao hắn đứng dậy nhìn thẳng vào mắt anh Nam mà nói: Thôi anh ạ! Em biết hết mà, làm gì có thằng tổ lái, đầu gấu nào. Anh làm gì có đủ khả năng đó. Anh bỏ điện thoại xuống đi công ty dạy anh cách dùng điện thoại lừa mọi người thế nào em hiểu .

Cái không khí bắt đầu tĩnh lặng và căng thẳng hơn. Sau 1 thời gian ngồi suy nghĩ và chờ đợi hắn nói: Thôi, ok, mọi chuyện coi như không có gì anh ạ.Em không quan trọng đâu, mất thì đã mất rồi. Cái được lớn nhất của em là nhìn ngay ra cái bản chất trong con người anh. Quả thực em là người cực kỳ may mắn. Dù sao em cũng cảm ơn anh rất nhiều, biết sớm còn có cách mà khặc phục chứ biết muộn còn nguy hiểm hơn nữa.

Anh Nam không có phải ứng gì hết chỉ ngồi thừ mặt ra và suy nghĩ. Khoảng 5 phút sau thì hắn cười, vỗ vai anh Nam và nói: Em về đây anh ạ, em về còn phải chăm sóc bố em. Nhưng trước khi về em muốn nói với anh 1 câu này Đời có nhân có quả anh ạ. Anh đừng có khổ sở vì đồng tiền quá, anh coi đồng tiền nó sẽ đè bẹp anh thế nào. Thôi chào anh em về đây.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện hắn trở về Bắc Ninh chăm sóc bố hắn. Ừh nghèo thì nghèo thật, khổ thì khổ thật chứ kiếm được đồng tiền mà phải xấu xa bỉ ổi như vậy thì chắc chắn sẽ không trụ nổi ở cái xã hội đương thời này đâu.

Đây là câu chuyện có thật, hiện nay cô Hằng vẫn bán nước gần địa chỉ công ty, cô Hằng không làm ở công ty nữa vì công ty đã chuyển địa điểm, cô Hằng là nhân chứng lớn nhất trong vụ việc mà hắn kể với mọi người ở trên.

Hắn về nhà chăm sóc bố hơn 1 tháng, sau đó lại tiếp tục ra hà nội lăn lộn học hỏi, tôi tìm cách vào các công ty kinh doanh đa cấp hiện tại có mặt ở Hà Nội để học hỏi, tìm hiểu. Hắn tham gia 1 số buổi học : kỹ năng phát triển cá nhân bên Tâm Việt.

Thời gian tìm hiểu của hắn ở các công ty kinh doanh đa cấp kéo dài hơn 4 tháng từ 21/4/2005 – 29/8/2005 trong thời gian này hắn làm việc rất thất thường hầu như không có thu nhập, có những lúc để có tiền sang Hà Nội hắn đã phải tích cóp từng cái túi bóng, từng cân sắt vụn để sang đó vừa học hỏi trang bị kiến thức cho mình, vừa kiếm tìm cơ hội được làm việc ở Hà Nội.

Gia đình thì buồn về hắn lắm và nhưng vẫn chưa biết chuyện xảy ra giữ hắn và anh Nam. Nhiều lúc bố hắn bảo con cứ mơ tưởng hão huyền đi đâu thế, hãy nhìn thẳng vào hiện tại, con nói hay nói giỏi đến đâu mà hơn 4 tháng rồi con vẫn chưa có thu nhập thì mọi lời nói, lời hứa và suy nghĩ của con cũng chỉ là vớ vẩn hão huyền.
Thời gian này Ý tưởng xây dưng xã hội kinh doanh TMĐT của hắn vẫn chưa xuất hiện

6. Ôi! nhân quả cuộc đời.

Vâng luật nhân quả luôn luôn song hành cùng cuộc sống, luôn có sẵn trong tự nhiên .
Sau hơn 1 tuần về nhà chăm sóc bố hắn thì anh Nam gọi điện báo tin cho hắn với giọng ốm yếu: Rằng em gái anh ấy lên vĩnh phúc thi đại học bị tại nạn xe máy gãy chân tay, còn vợ săp cưới của anh ấy lên trông em gái tự nhiên người cũng phát ban phát mẩn lên rồi cũng phải nằm viện, còn anh bán hết cả đồ đạc lên chăm sóc hai người được 1 tuần rồi cũng ốm luôn .

Biết tin này hắn buồn lắm, tuy ở viện chăm sóc bố tôi nhưng tôi vẫn thường xuyên điện thoại thăm hỏi động viên anh ấy.

Anh ấy nói anh ấy hối hận lắm nhưng không kịp nữa rồi, không sao mà anh mọi chuyện sẽ ổn thôi nếu như anh chịu đổi tâm tính, đừng có vì lợi nhuận đồng tiền trước mắt mà dối lòng lừa đời nữa.

Thế rồi mọi chuyện cũng qua, nhưng cái hậu quả mà anh ấy ghánh chịu chưa dừng lại ở đó đến tháng 9/2005 hắn vô tình gặp anh trên tuyến xe buýt số 4 lĩnh nam- long biên. Hai anh em gặp nhau vui mừng lắm. Hắn kể hồ hởi cho anh biết rằng hiện giờ hắn đang làm cho 1 đại lý của Viettel còn anh thì buồn bã nói với hắn rằng bố anh ấy bị tai nạn đang nằm trong viện Việt- Đức.

Mắt hắn trợn trọn lên hỏi anh Nam : Sao vậy anh?
Anh Nam rầu rĩ trả lời: Bác mới bị tai nạn em ạ.

Hắn hỏi một cách giật giọng: Sao? Tai nạn thế nào anh ?
Anh Nam trả lời: Bác đi xe lên vĩnh phúc thăm con gái và bị đụng xe chấn thương sọ não, liệt hết người rồi em ơi, nát hết cả xương đùi rồi, vài bữa nữa là bác mổ.

Hắn rất sững sờ, hắn chả biết làm gì, chỉ biết cùng anh vào thăm bác. Hôm đó hắn rất buồn, hai anh em đã cùng nhau nói chuyện và mặc dù không nói ra nhưng cả hai đã cùng hiểu thế nào là nhân quả cuộc đời!

Trước khi về hắn không dám nói 1 điều gì về nhân quả, sợ anh sẽ buồn và hắn chỉ biết chúc bác mau lành và dặn anh giữ sức khỏe mà chăm sóc bác.


7.Tiếp cận máy tính và Internet
Cuối cùng thì cơ hội việc làm cũng đến với hắn. Hắn bắt đầu được tiếp cận với máy tính và Internet.
Vâng sau hơn 4 tháng miệt mài, kiên trì tìm hiểu học hỏi kinh doanh và tìm kiếm cơ hội , hắn cảm thấy sự may mắn bắt đầu đến với hắn.
Sau khi từ bỏ mối quan hệ tiếp xúc với người xấu trong xã hội, sau khi bỏ qua sự cám dỗ của sức mạnh đồng tiền, tự nhiên hắn có rất nhiều mối quan hệ tốt đẹp với những người có cùng chung mục đích ý tưởng.

Và cuối cùng thì hắn cũng có việc làm.
Ngày 15/8/2005 nhờ người bạn tên Lành hắn biết đến và sinh hoạt tại 1 câu lạc bộ mang tên khát vọng doanh nhân sinh hoạt trên webstie www.tapsu.com.vn

Ngày 29/8/2005 khi cùng các bạn đi triển khai ý tưởng tổ chức ngày “hội việc làm trên mạng Internet” . Hắn đã gặp anh Tuấn giám đốc công ty Gia Phát đại lý Viettel Mobile. Hăn nảy sinh ra 1 số ý tưởng kinh doanh và muốn kết hợp cùng công ty triển khai ý tưởng.

Sau khi nghe trình bày những tâm sự và những ý tưởng kinh doanh khả thi, anh Tuấn đã mời hắn về công ty làm việc.

Do là người có nhiều ý tưởng mới lạ cho nên hắn được giao cho hẳn 1 máy tính nối mạng. Công việc của hắn là chỉ ngồi nghiên cứu và viết những ý tưởng kinh doanh cho công ty. Bắt đầu từ đây hắn được tiếp cận thường xuyên với máy tính và Internet.

Hắn làm việc miệt mài hăng say với những ý tưởng và dự án kinh doanh trong công ty Gia Phát. Làm việc tại gia phát được hơn 3 tháng với những hiệu quả cũng khá và đáng lấy làm vui mừng, hắn đã có lương và được những người trong công ty đùm bọc, giúp đỡ. Hắn nghiên cứu, làm việc và ăn ở ngay tại công ty.

Những ngày tháng đó hắn không phải vất vưởng nữa, hắn không phải ngủ vạ vật trên nóc nhà chờ xe bus và nhịn đói hàng tuần như trước nữa.

Sau hơn 3 tháng làm việc, tiếp cận nhiều với máy tính và Internet. Hắn nảy sinh ra nhất nhiều ý tưởng kinh doanh TMĐT.

Hắn trình bày với ban giám đốc công ty, nhưng không được chấp nhận vì mới chỉ ở mức sơ khai, có khả thi nhưng còn thấp, vả lại anh giám đốc không muốn đầu tư nhiều về TMĐT. Anh kêu hắn tập chung vào những công việc hiện tại.

Lại phải suy nghĩ rồi, nhìn ra tính tiềm năng và hiệu quả trong những ý tưởng tuy nhiên cần phải có dự án và có nhà đầu tư .

Vậy là lại “đùng” một cái hắn xin nghỉ ở Gia Phát để về nhà làm dự án. Hắn ra đi trong sự bất ngờ và nuối tiếc của mọi người.

Hắn về nhà nghỉ ở nhà từ cuối tháng 11/2005 hắn viết những ý tưởng trong không khí không thoải mái của mọi người trong nhà, không ai hài lòng về hắn hết, nhất là bố hắn.

Công việc lại diễn ra đều đều, ngày thì hắn đi làm tiện gỗ, tiện lan can cầu thang, tối về nhà lại tập chung suy nghĩ viết ý tưởng thành dự án.

Mọi người không trách móc hắn nhiều nữa, nhưng luôn nhìn hắn dưới con mắt coi thường đồng thời luôn khuyên ngăn tôi từ bỏ ý tưởng và thúc hắn đi học lại.

Không tôi không thể làm theo ý mọi người được, bởi vì hắn trong câu chuyện này là tôi mà mà tôi phải theo ý tôi. bởi vì mọi người tham lam lắm, hấp tấp lắm, có những người cố gắng cả đời cũng chưa đạt được sự thành công theo mong muốn của mình.Vậy mà tôi, tôi mới thực hiện những công việc của tôi được mấy tháng mà mọi người đã đòi phải có kết quả ngay.Đã không biết tôi muốn gì nghĩ gì lại cứ thích đánh giá về tôi, thế mới lạ!

Không, tôi phải quyết tâm thực hiện bằng được những gì tôi mơ ước của tôi và rồi cái gì đến cũng đã đến. Tôi đã ngĩ rất nhiều, làm sao để biến ý tưởng thành dự án kinh doanh, làm sao để tìm nhà đầu tư cho dự án… Những suy nghĩ đó đã cuốn hút tôi vào công việc. Tôi đưa ra rất nhiều giải pháp phương hướng khác nhau, tôi nghiên cứu rất nhiều tài liệu, tham khảo nhiều mẫu dự án, tuy nhiên tôi vẫn chưa thể nào viết được, không có 1 khuôn mẫu nào phù hợp với những ý tưởng của tôi, tôi không thể diễn đạt ý tưởng của mình theo những khuôn mẫu mà tôi đã đọc và tìm hiểu.

Tôi muốn phải xây dựng được 1 dự án mới lạ, độc đáo, tôi muốn tạo bước đột phá mới và thế là sau 1 thời gian làm việc, cuốn tự truyện Ước mơ về 1 xã hội TMĐT được hoàn chỉnh.

Tôi khẳng định đây sẽ là 1 bản kế hoạch kinh doanh độc đáo mới lạ, thu hút sự chú ý của mọi người nhất từ trước đến nay.

Tôi dự định sẽ trình bày toàn bộ dự án kinh doanh của tôi trong phần II và III cuốn tự truyện này.

Phần II: Kiếm tìm giải pháp
1. Hà Nội ơi những đêm dài dự án
2. Chuyến phưu lưu mạo hiểm
3. Lựa chọn đối tác thầm lặng

Phần III. Bức tranh @ toàn cảnh
1. Phong cách tiêu dùng thời @
2. Việc làm thời @
3. Kinh doanh thời @
4. Sản xuấu thời @
5. Viễn cảnh về 1 tương lai gần


Hà Nội 20/6/2005
Hoàng Thái

1 comment:

Nhu Dinh Hiep said...

Chúc bạn may mắn!